Trời đã lập Đông
Gió sớm lành lạnh
Đêm đã qua mà ngày chưa kịp đến
Từ máy phóng thanh gọi thức những người tỵ nạn còn co ro, cố
níu kéo giấc ngủ chưa đầy
Văng vẳng trong gió giọng hát nỉ non
Tiếng mất, tiếng còn
“Đón Xuân này, tôi nhớ
Xuân xưa...”
Lòng thấy chơi vơi
Quê hương tôi với bao kỷ niệm vui buồn
Chỉ cách nơi này hơn một giờ bay
Bên kia biển Đông
Nhưng thật xa, thật xa
Nhớ nhiều, thương nhiều
Muốn vể thăm
Nhưng không thể, không thể!
Nay, Xuân lại về
Tiếng hát năm xưa lại âm vang
Trong mơ hồ
Ngọt ngào
Như ngày nào
Mời bạn mở loa, bấm vào tranh Tết, để nghe lại tiếng hát của
người con gái năm xưa
20 tháng chạp, Nhâm Thìn