marque

Mừng gặp bạn trong ngày hội ngộ 3 tháng 8 2024. Hẹn bạn trong ngày hội ngộ lần sau.

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

Năm con KHỈ, nói chuyện GÀ

Tháng 10 năm ngoái, nhóm chúng tôi, những người một thời chung sống ở Ottawa, dự định tổ chức một buổi họp mặt ở Montréal, mừng sinh nhật cho những người vừa bước vào tuổi 70. Nhưng ý trời đã quyết, không cho chúng tôi toại nguyện và buổi họp mặt không thành. Nhóm chúng tôi có nhiều người rất kiên cường, quyết tâm nhân định thắng thiên và tháng 8 năm nay, chúng tôi đã có dịp gặp lại nhau tại nhà Chị Kim Cúc - người đã bỏ rất nhiều công sức để mời bạn bè, chu đáo lo chỗ ăn chỗ ở cho bạn bè đến từ xa, lo cho phần ẩm thực được hoàn hảo trong đêm mừng sinh nhựt của “3 con gà trống và 1 con gà mái”… Hoan hô Chị và thành thật cám ơn Chị nhiều.

Đến với buổi họp mặt, chúng tôi thật ấm lòng khi nhìn những người bạn đến từ các thành phố thật xa, hy sinh đến với chúng tôi để ngày vui không thiếu một ai. Nhóm chúng tôi không đông người, nhưng chúng tôi trân quý tình bạn bè; 52 năm rồi mà vẫn đẹp như ngày hôm qua.

Lần họp mặt 3 năm trước, anh Chánh bận đi xa nên không về kịp; Chị Thu-Vân, phu nhân của anh Chánh, đã thay chồng ân cần tiếp đãi bạn bè với bữa cơm chiều tại Congee Queen. Năm nay, cơ duyên lại đưa đẩy chúng tôi quay về nhà hàng này để dự bữa cơm trưa thân mật do Anh Chị Tịnh & Vân thết đãi; cám ơn Anh Chị. Đến đây để sống lại kỷ niệm 3 năm về trước. Lần này vắng bóng Anh Chị Tạc & Dung vì anh chị ở quá xa (và nhóm chúng tôi đành thiếu một con gà trống!)

Chiều chủ nhật 21 tháng 8, trời nắng chói chang. Trong sân sau nhà Chị Cúc, ba con gà trống thư thả nhâm nhi bia với những món nhậu thuần tuý quê hương: nem chua, thịt đông, chả thì là (đặc sản Montréal, do Anh Chị Bé & Quý mang về) … Tội nghiệp cho anh Vũ, cháu của Chị Cúc, đội nắng nướng thịt cho món bún chả trong bữa cơm chiều (nguyên liệu do các Chị “Bắc Kỳ” chăm lo) và vì thời gian không cho phép, nên anh không thể ở lại để thưởng thức! Các chị thì quay quần trong nhà bếp, sửa soạn buổi cơm chiều. Khi bàn ghế, ly chén … được xếp đặt xong xuôi mà khách mời còn chưa đến, một số anh chị ngồi lại với nhau chơi bài cát tê như để nhớ lại một thời còn đi học, ‘sát phạt’ nhau trong những lúc nhàn rỗi.

6:30 chiều, khách mời đến đông đủ. Một điều bất ngờ cho chúng tôi là trong những vị khách đó có một con gà trống (Trưởng Dương văn Hoá, Hướng Đạo Việt Nam, Toronto), hai con gà mái (Chị Châu và Chị Diệp) – Xin lỗi các anh chị nha vì chúng tôi đã trịch thượng xử dụng từ “con gà”. Ngoài ra còn có những thân hữu của nhóm: Anh Chị Đề & Thắng, Chị Tần, Anh Chị Trí & Loan; những người đã từng đến chung vui với chúng tôi trong những lần hội ngộ năm xưa. Thực đơn gồm có bún chả (theo kiểu Hà Nội, nhưng làm tại Toronto) với rau thơm (vừa sạch, vừa ngon) hái từ vườn sau nhà Chị Cúc, bánh bột lọc (thuần Huế), gỏi khô bò (món đặc biệt do Chị Thắng làm, chắc chắn không thua gỏi Pasteur), bún mọc và món chè lạnh đặc biệt (do Chị Cúc chế biến).

7:30 mở đầu màn mừng sinh nhật, với bánh sinh nhật (thật ngon và đẹp) và champagne. Nhân dịp này, 7 con gà (hàng 7 bó trở lên) chụp chung với nhau một tấm hình “lịch sử” (đố ai có thể chụp được một tấm hình hy hữu như vậy).

Ngày vui qua mau và tiệc vui rồi cũng tàn. Khách ra về đều mang theo một tâm sự lưu luyến, tiếc nuối. Điển hình là những vần thơ cảm xướng của Chị Vân:

Hội ngộ nào rồi chẳng chia tay,
Đời người như gió thoảng, mây bay,
Hoàng Hà ra biển không trở lại (1),
Tạm biệt bạn hiền không bên sông,
Mà nghe như sóng ở trong lòng (2)...

TTM

(1)      Quân bất kiến Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi...

(2)      Đưa người ta không đưa qua sông,
Sao như có tiếng sóng ở trong lòng...

Tống Biệt Hành của Thâm Tâm

hay là câu chuyện “Tình Alzheimer” do Chị Cúc gởi tặng nhóm sau ngày chia tay:

Ông là người goá vợ. Bà là người goá chồng.

Họ quen nhau trong nhiều năm vì là bạn học cùng lớp và đã tham gia nhiều buổi hội ngộ trước đây.
Trong lần hội ngộ thứ 60 của lớp. Họ vui chơi với vài người bạn độc thân khác rất thoải mái. Tại bàn ăn, họ ngồi đối diện nhau. Ông nhìn bà một cách say đắm.  Bà mỉm cười nhìn lại ông.  Cuối cùng ông lấy hết cam đảm hỏi bà:
- Em bằng lòng làm vợ anh không?
Sau vài giây suy nghĩ, bà trả lời:
- Em….. bằng lòng!!
Ông tràn đầy niềm vui cho đến giây phút từ giả.
Sáng sớm hôm sau, thật tội cho ông, ông cố nhớ lại từng lời nói khi ông cầu hôn mà vẫn không nhớ bà có nhận lời hay không !!??  Ông cầm điện thoại lên gọi cho bà, vừa run vừa lo.  Ông thuật lại mọi việc ông đã nhớ được vào đêm hôm trước.  Cuối cùng ông mạnh dạn hỏi:
- Khi anh hỏi em có muốn làm vợ anh không.  Em trả lời ra sao?
- Anh thật là vô tình.  Em trả lời muốn với tất cả con tim của em…..

Lòng ông rộn rã, tim ông đập mạnh thêm ….  trong khi bà nói tiếp:


- Em rất vui khi anh gọi.  Thực ra em không nhớ ai đã hỏi cưới em!!!