Tháng 10 năm
ngoái, nhóm chúng tôi, những người một thời chung sống ở Ottawa, dự định tổ chức
một buổi họp mặt ở Montréal, mừng sinh nhật cho những người vừa bước vào tuổi
70. Nhưng ý trời đã quyết, không cho chúng tôi toại nguyện và buổi họp mặt không
thành. Nhóm chúng tôi có nhiều người rất kiên cường, quyết tâm nhân định thắng thiên và tháng 8 năm
nay, chúng tôi đã có dịp gặp lại nhau tại nhà Chị Kim Cúc - người đã bỏ rất nhiều
công sức để mời bạn bè, chu đáo lo chỗ ăn chỗ ở cho bạn bè đến từ xa, lo cho phần
ẩm thực được hoàn hảo trong đêm mừng sinh nhựt của “3 con gà trống và 1 con gà
mái”… Hoan hô Chị và thành thật cám ơn Chị nhiều.
Đến với buổi họp mặt, chúng tôi thật ấm lòng khi nhìn những người bạn đến từ các thành phố thật xa, hy sinh đến với chúng tôi để ngày vui không thiếu một ai. Nhóm chúng tôi không đông người, nhưng chúng tôi trân quý tình bạn bè; 52 năm rồi mà vẫn đẹp như ngày hôm qua.
Đến với buổi họp mặt, chúng tôi thật ấm lòng khi nhìn những người bạn đến từ các thành phố thật xa, hy sinh đến với chúng tôi để ngày vui không thiếu một ai. Nhóm chúng tôi không đông người, nhưng chúng tôi trân quý tình bạn bè; 52 năm rồi mà vẫn đẹp như ngày hôm qua.

Chiều chủ nhật
21 tháng 8, trời nắng chói chang. Trong sân sau nhà Chị Cúc, ba con gà trống thư
thả nhâm nhi bia với những món nhậu thuần tuý quê hương: nem chua, thịt đông,
chả thì là (đặc sản Montréal, do Anh Chị Bé & Quý mang về) … Tội nghiệp cho
anh Vũ, cháu của Chị Cúc, đội nắng nướng thịt cho món bún chả trong bữa cơm chiều
(nguyên liệu do các Chị “Bắc Kỳ” chăm lo) và vì thời gian không cho phép, nên anh
không thể ở lại để thưởng thức! Các chị thì quay quần trong nhà bếp, sửa soạn
buổi cơm chiều. Khi bàn ghế, ly chén … được xếp đặt xong xuôi mà khách mời còn
chưa đến, một số anh chị ngồi lại với nhau chơi bài cát tê như để nhớ lại một
thời còn đi học, ‘sát phạt’ nhau trong những lúc nhàn rỗi.


Ngày vui qua
mau và tiệc vui rồi cũng tàn. Khách ra về đều mang theo một tâm sự lưu luyến,
tiếc nuối. Điển hình là những vần thơ cảm xướng của Chị Vân:
Hội ngộ nào rồi chẳng chia
tay,
Đời người như gió thoảng,
mây bay,
Hoàng Hà ra biển không trở
lại (1),
Tạm biệt bạn hiền không bên
sông,
Mà nghe như sóng ở trong
lòng (2)...
TTM
(1) Quân
bất kiến Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi...
(2) Đưa
người ta không đưa qua sông,
Sao như có tiếng sóng ở trong lòng...
Tống Biệt Hành của Thâm Tâm
hay là câu
chuyện “Tình Alzheimer” do Chị Cúc gởi tặng
nhóm sau ngày chia tay:
Ông
là người goá vợ. Bà là người goá chồng.
Họ quen nhau trong nhiều năm
vì là bạn học cùng lớp và đã tham gia nhiều buổi hội
ngộ trước đây.
Trong lần hội ngộ thứ 60 của
lớp. Họ vui chơi với vài người bạn độc thân khác rất thoải mái. Tại
bàn ăn, họ ngồi đối diện nhau. Ông nhìn bà một cách
say đắm. Bà mỉm cười nhìn lại ông. Cuối cùng ông lấy hết
cam đảm hỏi bà:
- Em bằng lòng làm vợ anh không?
Sau vài giây suy nghĩ, bà trả lời:
- Em….. bằng lòng!!
Ông tràn đầy niềm vui cho đến giây
phút từ giả.
Sáng sớm hôm sau, thật tội
cho ông, ông cố nhớ lại từng lời nói khi ông cầu hôn mà vẫn
không nhớ bà có nhận lời hay không !!?? Ông cầm điện
thoại lên gọi cho bà, vừa run vừa lo. Ông thuật lại mọi
việc ông đã nhớ được vào đêm hôm trước. Cuối
cùng ông mạnh dạn hỏi:
- Khi anh hỏi em có muốn làm
vợ anh không. Em trả lời ra sao?
- Anh thật
là vô tình. Em trả lời muốn với tất cả con tim của
em…..
Lòng ông rộn rã, tim ông đập mạnh thêm …. trong khi bà nói tiếp:
- Em rất vui khi anh
gọi. Thực ra em không nhớ ai đã hỏi cưới em!!!