marque

Mừng gặp bạn trong ngày hội ngộ 3 tháng 8 2024. Hẹn bạn trong ngày hội ngộ lần sau.

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

Chị Martha

LÊ ĐÌNH CHƠN TÂM 201612
Thân tặng những người bạn Huế của tui

Sớm nay tiếng chim thanh
Trong gió xanh       
(Màu thời gian - Đoàn Phú Tứ)
          
Lần đầu tiên tôi gặp mặt chị Martha là vào năm 1969 – 1970 trong khu Đại học của thành phố nằm trên đồi cao. Mùa thu ở Canada đã tô tất cả những màu sẳc huy hoàng xanh, đỏ, tím, vàng của lá thu lên những sườn núi xa xa, như một bức tranh sơn dầu lãng mạn nhưng rực rỡ. Chị Martha ngược lại mặc áo xam xám và đội chiếc khăn màu sậm xuống đến quá vai, khăn có viền trắng trên đầu, y phục đơn thuần của những bà sơ từ hơn trăm năm nay. Chị cười với tôi và hỏi với một giọng nhẹ Huế:  
-        Em là Tâm phải không? Em được đi làm trong trường ở Chicoutimi chưa?
-        Dạ phải, em là Tâm. Chị là chị Martha nói trong phôn tuần trước phải không? Em cám ơn chị đã cho tụi em biết tin đễ đi phỏng vấn. Tụi em sẽ đi làm trong hai tuần nữa.
-        Chị mừng cho em và Diệm.
-        Em cám ơn chị.

Hoàng văn Diệm là bạn học, người Huế, nói và dùng tiếng đôi khi rất “huệ” như mời thời (mời ăn) hay đôi... Tôi ở cuối Hậu giang Rạch Giá ít giao thiệp, nên lắm khi không hiểu nó nói gì. Như có lần, mùa hè tôi vít được con sâu lớn nhiều lông lá.
-         Diệm mầy coi nè, tao cho mầy nghe. 
Thằng quỉ thấy con sâu, nó hét tướng: 
-         Đội đi, đội đi.
Tôi không hiểu nó nói gì, tôi đưa con sâu tới gần nó thêm, nó càng hét dữ. Sau đó nó nghĩ ra, nó nói:
-        Quẳng đi, ném đi.
 À thì là vậy, mầy sợ sâu và tiếng "đôi" hay "đội" nghĩa là quẳng.

Chị Martha và Diệm là đồng hương nên ở xứ lạ quê người, hai người thường qua lại giúp đỡ lẫn nhau. Chị Martha tu trong một nữ tu viện thiên chúa ở thành phố Chicoutimi, một thành phố nhỏ trên núi cao cách trường Đại học mà Diệm và tôi học chừng 6, 7 giờ xe hơi. Chị Martha một mình đi tu ở Chicoutimi từ trước năm 1954, nên chị quen nhiều người ở thành phố nhỏ nầy. Tuần rồi chị gọi phôn cho Diệm bảo đi phỏng vấn vì chị biết trường college ở đó đang cần thầy. College là loại trường, nói nôm na, để chuẫn bị vào Đại học. Thấy nó lái xe đi xa một mình, tôi đi theo Diệm chơi, nhưng cuối cùng hai đứa đều được phỏng vấn và được nhận hết.

Phần chị Martha, sau gần hai mươi năm tu và làm việc cho nhà dòng, chị Martha được tu viện cho phép vào Đại Học 4 năm để học cho xong cử nhân về sinh hóa học. Đó là lý do tại sao tôi gặp chị tại khu Đại học kể ban đầu.

Năm học từ từ trôi qua, tôi vừa đi làm xa vừa tiếp tục đi học mỗi tuần. Xe tôi đã lăn hai vòng rưởi xuống núi, bốn bánh lên trời. Cũng hên mùa đông xe chạy không mau lắm và tuyết dầy trên núi đỡ được sức nặng xe rơi, trong xe không ai bị thương hết. 

Sau Tết tây, Tết ta lại tới. Sinh viên việt nam quyết định tổ chức một buổi dạ hội, với văn nghệ sinh viên, cho cả nguyên trường: bạn bè thầy trò người điên (canadiens, canadians), người còi (quebecois), người cờ (quebeckers), v. v. đều được thân ái mời đi dự hết. Sinh viên VN  ở trường không đông (vào khoãng mười mấy, hai mươi mạng) cho nên ai cũng bị, hay cũng phải tham dự hết. Tôi không nhớ đã làm gì cho buổi ấy, chắc là được sai vặt chạy bàn hay chi đó. Tuy nhiên, tôi nhớ phần văn nghệ trong giảng đường lớn của phân khoa văn chương.

Sau chào quốc thiều là múa lân, múa nón, hợp ca (xuân đã đến rồi, xuân vẫn tang tình), đơn ca (bài ông lái đò, vì là trường học, tình thầy trò và cũng vì anh sinh viên hát chỉ biết mỗi bài đó), ... và dĩ nhiên trình diễn áo dài. Người mặc áo dài sau cùng đi ra là chị Martha. Áo dài Huế của chị giản dị nhưng chị có một trách nhiệm không giản dị là ngâm bài thơ Màu thời gian của Đoàn Phú Tử. 

Chị không ngâm giọng bắc mà với giọng Huế nhẹ riêng của chị. Tôi còn nhớ cả giảng đường lớn đang ồn ào bỗng trở lại lặng thinh, chỉ còn giọng chị rất khoẻ và trổi lên cao vút trong loa, nhất là trong đoạn

Tóc mây một món chiếc dao vàng
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương 
Trăm năm tình cũ lìa không hận 
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng.

Và rồi lại từ từ nhẹ êm để chấm dứt 

Duyên trăm năm đứt đoạn 
Tình muôn thuở còn hương
Hương thời gian thanh thanh 
Màu thời gian tím ngát 

Chị Martha không ngâm cho ai. Chị Martha chỉ ngâm cho chị. Đúng, chị ngâm cho chị, có lẽ như bao lần chị một mình ngâm cho chị.

Chị ngâm xong, sau giây phút bàng hoàng đến lặng người của khán thính giả điên, còi, cờ, việt, mít... cả hội trường đứng dậy và vỗ tay và vỗ tay... tiếng vỗ tay vang ngập hội trường. Phải công nhận người tây phương dù không hiểu tiếng, nhưng biết lắng nghe cảm xúc thật sự của lòng người ngâm. Tôi lỗ tai trâu nhưng cũng tự hỏi chị Martha là ai mà tôi chưa hiểu đủ. Tại sao chị bỏ nhà, một mình tuổi trẻ đi tu, đến xứ Gia nã Đại xa lạ lạnh lùng nầy mà thời đó bao nhiêu người VN chê bai vì không biết hay không bao giờ muốn biết.

Sau buổi văn nghệ, mấy anh chị em VN vào phòng họp nghỉ xả hơi. Tôi ngồi một góc với chị Martha và vài anh chị sinh viên khác nữa. Không dừng được, tôi hỏi chị: 
-         Chị Martha ngâm thơ giọng rất lạ và rất hay. Chị ở ngoài Trung, thời chị, chị Martha có biết Hàn mặc Tử không vậy?”
Câu trả lời của chị giản dị, nhưng đối với tôi nó là một tiếng sét nổ trong đầu: 
-        Chị là em của chị Thương Thương!
-        Thương Thương như trong “Đêm qua nằm mộng thấy Thương Thương” hả chị?
-        Đúng vậy em. Hàn mặc Tử làm thơ gởi tặng chị Trần thị Thương Thương nhưng chưa bao giờ được gặp mặt chị Thương Thương hết, cho đến chết.
Tôi ú ớ hỏi lẩn quẩn:
-        Chị theo đạo đi tu ở Canada từ hồi nào vậy?
-        Chị theo đạo hồi nhỏ khi đậu xong Tú Tài, gia đình chị ai cũng đạo Phật hết. Chị sang Canada trước hiệp định Genève khi nữ tu viện ở Chicoutimi tìm người trên thế giới đến tu. Chị ở cùng một nhà dòng từ đó đến ni.
-        Tại sao chị đổi sang đạo Chúa vậy?
-        À tại lúc đó chị thích đi xa.
Tôi không dám ghẹo chị là tại sao bà sơ mà ngâm thơ tình hay như vậy và cũng không hỏi thêm về chị và Hàn mặc Tử, vì sợ mình vô lễ.

Hai năm sau, chị Martha được thơ nhà dòng bảo trở về tu viện đi làm không được đi học nữa. Dỉ nhiên là chị khóc quá chừng chừng. Chị nói chị đi làm hai mươi năm nuôi nhà dòng, chị chỉ còn hai năm là học xong mà không được cho phép. Chị nói:
-        Chị nghĩ sau Đại Học chị làm việc cho nhà dòng nhẹ nhàng và hữu hiệu hơn. 
Tôi thẳng thắng vuột miệng xúi bậy: 
-       Nhà dòng bất công. Tại sao chị không ra khỏi tu viện, nhưng vẫn giữ đạo. 
Chị nhìn tôi không trả lời. Nhiều tuần sau, chị cho biết đã xin ra khỏi dòng. Hai năm sau, chị tốt nghiệp Đại học và đi làm ở Ottawa. Từ đó, hơn ba mươi năm rồi, tôi bặt tin và không có dịp gặp chị. Ai cũng lo riêng gia đình mình đang tỵ nạn ở đâu hay còn phải sống khó khăn trong xứ.

Câu tôi muốn hỏi ngày xưa là “Chị có thương Hàn Mặc Tử không chị” cũng chưa bao giờ dám hay có dịp để nói. Hai hôm nay, lúc viết bài nầy về chị với một chút xíu kỹ niệm sinh viên ở xứ người trong khoảng mười năm 64-74, tôi có gởi email cho Diệm, thằng bạn cũ, hỏi thăm chị Martha. Thằng quỉ nầy giờ để râu tóc tùm lum. Mỗi lần gặp nhau nó cười hề hề hỏi:
-        Mầy xem tao có giống Hồ chí Minh không?”
-        Mầy giống Che Guevara thì có thể”.

Diệm cho tôi biết là chị Martha vừa chết năm nay, 2016.

Tôi bùi ngùi, nhưng hân hạnh được cảm giác gần gũi với vài bài thơ cũ hay với vài người xưa, những Hàn Mặc Tử, những Trần thị Thương Thương,... và Trần thị Martha. Tôi cũng lại tò mò tìm đọc lại Hàn MặcTử và để ý một chi tiết là nhà thơ theo đạo công giáo. Tôi thật ngu quá, câu trả lời của câu tôi muốn hỏi chị Martha đã viết từ lâu trên web, giữa hai dòng tiểu sử của HMT. Cám ơn chị. Thì ra chị Martha chọn đạo và “thích” đi xa là tại vậy.

Bây giờ xin chị ngủ yên nghe. 

Màu thời gian không xanh 

nhưng  

Hương thời gian thanh thanh (ĐPT) 

như bài thơ chị ngâm ngày xưa, chị ơi.